Thứ Sáu, 25 tháng 10, 2013

Bánh cống, bánh giá, bánh khọt





Bánh cống (cóng):

Cống ở đây được hiểu là cái cống, một loại dụng cụ dùng để đong chất lỏng mà hồi xưa, tiệm tạp hóa (chạp phô) nào cũng có.
Có nhiều nơi đều cho bánh cống xứ mình là đặc sản, là "xịn" nhất, như: bánh cống Sóc Trăng, bánh cống Cần Thơ, bánh cống Cao Lãnh, ... Dù mỗi nơi có gia giảm một chút nguyên liệu, phụ liệu, tuy nhiên tất cả đều có chung một công thức chế biến.
Có người cho rằng bánh cống có nguồn gốc từ đồng bào Khơme Nam Bộ và trong quá trình giao lưu ẩm thực được người Hoa và người Kinh thay đổi đôi chút, tuy nhiên cũng có người kể rằng bánh cống do một số người Triều Châu (Trung Quốc) di cư đến Sóc Trăng và truyền lại cho đồng bào Khơme với tên gọi là bánh sền hay nói trại đi là bánh sầy, đến nay thì tất cả người Nam Bộ đều gọi là bánh cống cho dễ nhớ do khuôn bánh có hình dạng giống như chiếc cống.
Thành phần của bánh gồm có bột gạo pha, đậu xanh, tôm tươi, thịt heo bằm. Có thể cho thêm một ít khoai môn cao, củ sắn xắt sợi nhỏ vào. Ít gia vị, màu nghệ cho đẹp bánh khi chiên xong.
Múc bột vào cống, đặt vào con tôm lên trên, sau đó nhúng cống sâu vào trong chảo dầu. Khi bánh chín, nó tự tách ra khỏi cống.
Bánh dùng kéo cắt nhỏ, ăn chung với rau sống, nước mắm pha chua ngọt, đồ chua.

Bánh giá:

Bánh giá là một món ăn đặc sản nổi tiếng xuất xứ từ Chợ Giồng (Gò Công Tây) ở vùng Gò Công, Tiền Giang. Cũng vì xuất xứ đó mà người ta thường gọi là Bánh giá Chợ Giồng. Chợ Giồng là tên xưa của chợ thị trấn Vĩnh Bình (huyện Gò Công Tây - Tiền Giang) ngày nay. Bánh "giá" có từ hồi nào, không ai còn nhớ. Nhiều người chỉ mang máng rằng, nghe kể từ thời ông cổ bà sơ của họ chưa vợ, chưa chồng thì cái bánh giá đã có mặt ở chợ Giồng. Cũng nghe đồn rằng, cái bánh dung dị, dân dã này hình như gắn liền với một mối tình tan vỡ nào đó ở xứ Gò, cho nên tới giờ này người Gò Công vẫn còn ngâm nga câu ca: “Một mai em gái theo chồng, còn đâu bánh giá Chợ Giồng mời anh”.
Loại bánh này có sức ảnh hưởng sâu đậm trong văn hóa vùng Chợ Giồng nói riêng và vùng Gò Công, Tiền Giang nói chung.
Bánh giá hay bánh vá? Cho đến nay vấn đề này vẫn còn là cuộc tranh luận bất tận. Người nói: gọi bánh giá vì làm bằng nguyên liệu chính là cọng giá đậu xanh; kẻ cãi: phải gọi là bánh vá mới đúng vì chiếc bánh khi chiên được đặt trong một dụng cụ na ná như cái vá múc canh, và hình thù chiếc bánh cũng tương tự. Mà dân miền Nam thì phát âm "vá" thành "giá". Nhưng mà là gì cũng được, miễn nó ngon là OK rồi.

Bánh khọt:

Hiện nay không có một tài liệu nào nói chính xác nguồn gốc và xuất xứ của món bánh khọt này, cũng như sao gọi là khọt? Có người nói rằng (không biết nói vui hay thiệt), khi múc bột bỏ vào khuôn, do khuôn đất đang nóng, nên khi bột tiếp xúc khuôn, nó kêu lên một tiếng giống như tiếng "khọt". Thế là người ta đặt nó là bánh khọt luôn !!!
Bánh khọt có nhiều nơi bán, và cũng có nhiều nơi nhận mình là quê hương của bánh, tuy nhiên hình như Vũng tàu đang thắng thế, bởi khi nhắc đến bánh khọt, mọi người đều nghĩ ngay đến bánh khọt Vũng tàu. Kể cả các quán bánh khọt ở Sài gòn, cũng đều ghi thêm dòng chữ đặc sản Vũng tàu.
Bánh khọt Cô Ba Vũng tàu
Bánh khọt theo kiểu truyền thống thì nó tương tự như bánh căn của miền Trung. Theo trường phái này, phần vỏ bánh thì giòn, nhưng phần trong thì vẫn mềm. Ăn chung với nó là đồ chua làm từ cây boòng boòng, chấm với nước mắm ớt ngọt pha lạt. Có thể vừa ăn vừa húp nước mắm. Bánh khọt cô Ba Vũng tàu gần giống với trường phái này, tuy nay đã có chút thay đổi theo thị hiếu người dùng. Có kèm theo rau sống, đồ chua thì làm bằng củ cải, cà rốt bào sợi.
Bánh khọt Gốc Vú sữa
Trường phái thứ hai thì đã thay đổi phong cách khá nhiều. Chiên giòn rụm từ trong ra ngoài, ăn kèm với rau sống, đồ chua thì thay bằng đu đủ bào sợi. Có thể thấy trường phái này ở quán bánh khọt Gốc Vú sữa. 

Các loại bánh này đều cùng chung các nguyên liệu chính, kể cả phụ liệu va cách chế biến. Có khác thì chỉ khác về hình dạng mà thôi.

Theo cá nhân, có thể các loại bánh trên đều có chung một nguồn gốc xa xưa. Nó được những lưu dân đưa từ miệt ngoài vào. Qua từng nơi, nó được chế biến để phù hợp với điều kiện chế biến, nguồn nguyên liệu mà hình thành nên các loại bánh có tên gọi khác nhau.

Thứ Sáu, 1 tháng 2, 2013

Nguồn gốc địa danh Vũng tàu


Địa danh Vũng Tàu được biết tới sớm nhất là qua lời ghi trong cuốn Tự vị Annam-Latinh (Dictionnarium Annamitico-Latinum) của Bá Đa Lộc (Pigneau de Béhaine), in năm 1772-1773. Sách này cho biết Vũng Tàu có nghĩa là “nơi tàu đậu” .
Sách Phủ Biên tạp Iục của Lê Quý Đôn, viết năm 1776, đã nói đến địa danh Vũng Tàu là "nơi hải đảo có dân cư", khi miêu tả trận chiến giữa quân Tây Sơn và quân của chúa Nguyễn Phúc Thuần.

Sách Đại Nam thực lực chính biên cũng đề cập đến Vũng Tàu và Cửa Lấp (tức cửa Tắc Khái, ranh giới giữa Vũng Tàu và Phước Tỉnh) khi cho biết thảng 5-1796, Nguyễn ánh đã lập 5 đài phong hỏa (tức đài quan sát, đốt lửa báo tin) từ Cần Giờ ra đến địa giới Bình Thuận.

Sang thế kỷ XIX, các sách Gia Định thành thông chí và Đại Nam nhất thống chí đều giải thích Vũng Tàu là Thuyền Úc, tức vũng biển có nhiều thuyền neo đậu. Có lẽ người ta đã dùng chữ Vũng Tàu có ý nghĩa tương tự để thay cho chữ Vũng Thuyền khi vùng biển này ngày càng có nhiều tàu neo đậu.

Sau khi cuốn Tự vị Annam-latinh (tức là cuốn sách đầu tiên có ghi địa danh Vũng Tàu) của Bá Đa Lộc xuất bản được hai năm, năm 1775, nhà hàng hải Manneviclette cho ấn hành sách địa lý á Đông Neptune Oriental. Theo sách này thì Vũng Tàu được các nhà hàng hải người Bồ Đào Nha gọi là "Cinco Chagas". Cần lưu ý rằng; trong quá trình chinh phục thế giới, người Bồ Đào Nha hay dùng cụm từ Cinco Chagas để đặt tên cho tàu bè vượt biển hoặc tên núi đồi. Cinco Chagas có nghĩa là “năm dấu thánh của Đức Giês¬u” hay "năm vết thương của chúa cứu thế" (4 dấu vết thương bị đóng đinh chân tay vào thập giá và 1 dấu bị giáo đâm bên sườn có trái tim). Chính người Bồ đã dùng cụm từ này để đặt tên cho Vũng Tàu một vùng đất có thể nhìn thấy từ khơi xa qua 5 ngọn núi ở Vũng Tàu và Bà Rịa. Mannerilleue ghi trong sách Neptune Onental Cinco Chagas là Sinkel-jacques và người Pháp viết-đổi thành (Cap) Saint-jacques. Như vậy, địa danh Cap Saint-jacques (bắt nguồn từ tên Cinco Chagas) xuất hiện từ năm 1775, cùng thời điểm với tên gọi Vũng Tàu được ghi trong Tự vị Annam-Latinh (1772-1773).

Tên gọi "Ô Cấp" để chỉ Vũng Tàu xuất hiện đầu thế kỷ XX có lẽ được Việt hóa từ cụm từ "Aller au Cap" (có nghĩa là đi ra mũi đất-để nghỉ mát và tắm biển) được rút gọn thành "Au Cap" (có khi rút gọn là "Cấp", Cap = mũi) ra đời cùng với nhu cầu đi nghỉ cuối tuần của người Sài Gòn…

Sưu tầm


Thứ Năm, 9 tháng 8, 2012

Những điều nghe thấy mà ...

Hổm rày, không rảnh để lên đây tào lao chơi. Gặp lúc rổi rảnh, xem qua vài tin báo đài, thấy có mấy điều, lại nông nổi leo lên tám tiếc:

Chuyện thứ nhất: Cấm lưu hành xe gắn máy cũ

Mèo Mập tui ủng hộ cái vụ này, bởi các lẽ sau:

  • Cứ xài xe cũ thì làm sao người ta bán được xe mới? Bán không được thì thu nhập sẽ giảm, nền kinh tế sẽ đi xuống. Nhà nước sẽ thất thu thuế.
  • Xài xe cũ ngốn xăng nhiều, bởi lẽ xe cũ nó chế tạo theo công nghệ cũ. Thứ nữa, theo thời gian, máy móc rệu rã, ăn xăng nhiều hơn. Mà xăng cộ lúc này nó thích leo lên mà hổng chịu trèo xuống !!!
  • Xe cũ chạy phun khói bụi nhiều, gây ô nhiễm môi trường.

Nói chung là xe cũ cần phải cấm lưu hành.

Tuy nhiên, Mèo Mập tui còn lấn cấn vài điều:
  • Xe cũ được định nghĩa "chuẩn" như thế nào? Theo thời gian sử dụng, theo đời, theo hình dáng, ...? Phải có một cái chuẩn để người ta căn cứ vào đó mà thi hành chứ? Nếu không mắc công cảnh sát giao thông ngoắc vào phạt lại phải cãi lộn về ba cái vụ "xe của ông là xe cũ, xe của tui không cũ" không có hồi kết.
  • Với người thu nhập thấp, mua xe mới là cả một vấn đề, trong khi giao thông công cộng của thành phố chưa đáp ứng đủ nhu cầu đi lại của người dân. Leo lên xe bus ngồi để đi làm mà bị dính cái vụ kẹt xe thì bị sếp "sốp" cho là cái chắc. Một lần còn tha thứ, chứ vài lần là kể như ... xong. Hoặc chỗ trạm dừng xe lại cách nơi làm chừng cây số hay hơn thì đàn ông con trai còn đỡ, chứ đàn bà con gái đi làm văn phòng, váy đồng phục dạng bó, mang guốc cao gót mà lội bộ chừng cây số thì ... ôi khổ thay cái kiếp đàn bà !!!

Là người dân, cần ủng hộ cái chính sách đúng của nhà nước, nhưng để người dân ủng hộ chính sách, thì mấy ông bộ, vụ, viện, sở cần phải đứng ở vị trí của người dân mà đánh giá cái "phát kiến" nó có khả thi hay không? Nó có hợp lòng dân không? Để "phát kiến" đó phát huy hiệu quả thì cần phải có những điều kiện cần gì, điều kiện đủ ra sao? Chứ đừng có cái kiểu "trà dư tửu hậu".

Chuyện thứ hai: Chỉ được phép bán thịt sau khi giết mổ trong vòng 8 giờ

Cái vụ này mới đầu nghe thấy cũng hay hay, nhưng sau đó thì thấy nó sao sao !!!
Thấy hay hay vì nó có vẻ "giữ gìn an toàn vệ sinh thực phẩm" cho người dân. Thấy sao sao vì:
  • Có quản được cái vụ 8 giờ không vậy? Mấy ông vệ sinh dịch tể nói 8 giờ, người bán nói mới có 6 giờ thì lấy gì chứng minh đây? Mà cái thịt 7 giờ với thịt 8 giờ làm cách nào để phân biệt? Thịt để 2 ngày còn biến hóa thành thịt mới vừa giết mổ xong nữa là...
  • Mèo Mập tui cũng có thời gian ở gần khu mổ thịt heo, nên cũng biết là khoảng 2-3 giờ sáng là họ "hành sự". Đến 4-5 giờ sáng là đem ra các chợ tiêu thụ. Lúc này, ít nhất thịt cũng đã qua 1-2 giờ sau giết mổ. Như vậy người bán phải tranh thủ bán sao cho đến 11 giờ trưa là phải xong. Mà đâu phải ai cũng có "giang buôn bán"? Ế ẩm là chuyện thường. Nhất là kinh tế lúc này đang giảm sút, thu nhập của người lao động bị hụt theo, thì lựa chọn đầu tiên của dân khi ra chợ là rau, củ, quả !!! Hoặc cũng chỉ 1-2 lạng thịt cho nó có "màu sắc" một chút mà thôi. Vậy, nếu thịt bán không hết sau cái "hạn 8 giờ vàng ngọc" đó thì sẽ xử lý như thế nào? Đem tiêu hủy à? Của đau con xót, "không bao vờ". Với lại, dân buôn bán hay lắm, sẽ dễ dàng "lách luật". Mấy ông ra quy định có quản nổi không đây?

Chuyện thứ ba: Mỗi 10 ngày giá xăng có thể tăng một lần, mỗi lần có thể đến 1.500 đồng/lít

Trời, chuyện này mới là chuyện "động trời" nè.
Theo như tin thì Bộ Tài Chính chuẩn bị sửa đổi Nghị định 84 của Chính phủ về kinh doanh xăng dầu. Theo đó, cứ mỗi chu kỳ 10 ngày, doanh nghiệp có thể tăng giá đến 1.500 đồng/lít đối với xăng RON 92 (xăng thông dụng hiện nay)!!!
Nhiên liệu tăng, dẫn đến mọi thứ chi phí đều tăng, trong khi thu nhập của người lao động rất "ổn định". Thế là "trăm dâu đổ đầu tằm". Bao nhiêu cái lỗ lã của các ông, các bà kinh doanh đều đổ lên người dân hết. Như vậy, vai trò của nhà nước ở đâu trong việc bảo vệ quyền lợi của người dân, nhất là người dân lao động đây ??? Cái khẩu hiệu: "Của nhân dân, vì dân phục vụ" liệu có còn đúng không ta?

Chuyện thứ tư: Việt Nam thuộc nhóm nước tham nhũng nghiêm trọng

Tổ chức Minh bạch quốc tế đánh giá Việt Nam mình nằm trong nhóm nước tham nhũng nghiêm trọng, với mức điểm 2,9 (dưới 3 là tham nhũng nghiêm trọng rồi). Nghiêm trọng hơn Singapore, Nhật bản, Trung quốc, Brunei, Indonesia, Malaysia, ...

Cái chuyện "nhiều tham nhũng" của Việt Nam mình thì đâu phải chuyện bây giờ, nhưng cái mà Mèo Mập tui thấy lo ngại nhất là theo đánh giá, trước đây tham những chỉ xuất hiện trong lĩnh vực kinh tế, thì nay nó lấn sang những lĩnh vực mang tính đạo dức: y tế, giáo dục, ...

Cái điệu này chắc sẽ có thêm một "ngạn ngữ" mới xuất hiện: Ra ngõ gặp tham nhũng !!!


Thứ Ba, 26 tháng 6, 2012

Đường lên đỉnh Olympia, leo lâu cũng mệt!

Mấy hôm nay bận rộn công việc, cộng với việc ngồi làm mấy bài "Sài gòn lang thang ký", nên hôm nay tiếp tục "lắm lời" một chút coi nó xôm tụ.

Nghe ba cái vụ lùm xùm trong buổi chung kết "Đường lên đỉnh Olympia" năm 2012 vừa rồi, Mèo Mập tui nghĩ thầm: Ui, chuyện này xưa rồi Diễm!

Tại sao lại xưa rồi Diễm, là bởi vì chuyện sai sót cũng có, mà chuyện "dàn xếp" cũng có là một trong những "kịch bản" viết sẵn hay vô tình của bất kỳ "chương trình thực tế" nào. Nếu không có "xì-căng-đan" thì làm sao câu được rating? Cái này là kỹ nghệ của "nhà đài" mờ.

Cái mắc mớ ở đây, nó là một "cuộc chơi trí tuệ", một cuộc chơi không được phép có sai sót. Thế mà vẫn có sai sót, dẫn đến người chiến thắng lại là một người khác.

Nhưng, leo lâu cũng mệt, mà đã mệt thì phải có sai lầm. Âu cũng là "số trời".

Thiệt tình mà nói, về kiến thức hay tính cách điềm đạm, bình tĩnh khi thi của em Thân Ngọc Tĩnh, Mèo Mập tui thích em này. Rồi lại thích và nể hơn khi em có những nhận xét thật sự "người lớn" về cái vụ lùm xùm của trận chung kết vừa qua. (http://docbao.vn/News.aspx?cid=29&id=141759&d=27062012)

Tôi tin là sau này em là một người thành đạt. Cuộc thi nào rồi cũng sẽ qua đi, vài năm sau, sợ ít ai còn nhớ tới chức "vô địch của năm 2012" tên gì nữa, nhưng cái mà các em nhận được từ cuộc thi, cái mà các em làm được sau đó mới là cái đáng nhớ.

Chúc "nhà vô địch trong tôi", em Thân Ngọc Tĩnh thành công trong học tập và trong cuộc sống tương lai.

Thứ Ba, 19 tháng 6, 2012

Hơn 2 thiên vé cử nhân, thạc sĩ bị tèo !!!

Xem bài báo nói về việc hơn 2.000 bằng cử nhân, thạc sĩ do một "ông" đại học lớn liên kết với những trường "quốc té" thuộc hàng mà nếu có hỏi sẽ nhận lại một câu hỏi: Who is it? hoặc Where is it? có khả năng không được công nhận!

Thế là tèo cho các vị cử, vị thạc trong số đó rồi.

Âu cũng là quy luật cung cầu thôi mờ. Anh có cần thì tui có cấp. Anh tiền ít mà đòi bằng "xịn" thì tui cũng sẽ ráng bùa cho anh.

Suốt ngày coi ba cái tin này thấy thiệt rầu. Rầu cho cái nền giáo dục của xứ mình. Trẻ thì quay cóp, quay cóp trở thành một công nghệ. Trước đây quay cóp chỉ có một phía - là học sinh, bây giờ nó thuộc hai chiều luôn - chiều kia là mấy ông mấy bà giám thị.

Già thì hợp thức hóa bằng cấp bằng cách tương tự như hơn 2.000 ông bà ở trên.

Sự gian dối đã trở nên phổ biến, có "lộ trình" hẳn hoi. Chả trách sao "đời lắm dối gian, bởi vì người nhiều gian dối."

Mai mốt, ông bà nào học hành nghiêm chỉnh, có in "các vi zít" thì nhớ để rõ ràng nơi học cho chắc ăn. Tỷ như, nếu học ở Harvard thì nhớ ghi là: Mr. Nguyễn Văn Tèo, B.A of Harvard, hay Ms. Lê Thị Mít, M.B.A of Harvard, chứ không người ta lại đánh đồng vào số đông ở trên thì nguy !!!

Thứ Năm, 14 tháng 6, 2012

Nhà giàu có biết xài tiền?

Ở đây, tôi không nói đến tầng lớp "nhà giàu nòi", "nhà giàu gốc", bởi vì họ là những người thuộc "có nhiều tiền mà biết xài tiền". Tôi muốn nói đến tầng lớp "nhà giàu mới nổi".

Cái tầng lớp này được hiểu là được hình thành từ những "biến cố" mang tính "thời cơ" của xã hội:

Giàu lên từ việc đô thị hóa: 

Để đô thị hóa thì phải có đất. Thế là phải tiến về nông thôn hay ngoại ô. Mà ở các vùng này, đất đai bao la, mỗi gia đình có thể sở hữu bèo bèo thì vài công đất (một công tương đương 1.000 m2), kha khá thì cũng phải vài mẫu (mẫu = 1 ha), tùy thuộc vào khả năng khai phá, khẩn hoang. Bao lâu bán mặt cho đất, bán lưng cho trời, trời đất thương thì cũng cho ít của ăn của để, nhưng hổng có giàu. Bỗng dưng có người đem tiền tỷ đến để đổi miếng đất mà có cật lực cả năm cũng không bằng. Người lớn thì còn lần khân, nhưng đám trẻ thì hào hứng lắm. Lời ra tiếng vào, thế là người lớn chặc lưỡi giao đất lụm tiền.

Tự dưng có một vài tỷ trong tay, cá biệt có nhà có thể hơn chục tỷ thì phải tiêu sao đây? Bao năm vất vả, việc trước tiên khi có tiền là phải bù đắp lại cái vất vả đã qua. Thế là "Hai Lúa đi shopping", sắm tivi, dàn karaoke để nghêu ngao hát cho xóm làng thấy cái giàu của mình; lụm cho mỗi đứa con một con xe hai bánh đời mới xịn để chúng nó xịt khói chơi.

Thời đại thông tin phát triển, bao nhiêu thứ hầm bà lằng xắng cấu, tin tốt có, tin xấu có tràn lan trên báo, đài, in-tẹc-nét. Trong đó, góp phần đáng kể là những cảnh ăn chơi xành điệu của các bộ phim Hàn, phim Việt nhái Hàn. Vậy là tiện còn tiền, sao lại không thử?

Rồi nữa, lúc còn "cơ hàn", cờ bạc đề đóm dạng cò con, bây giờ rủng rỉnh thì chơi dữ hơn chút.

Hầu như ít ai nghĩ đến dùng số tiền có được từ đất để mà làm ăn, đầu tư sinh lời. Tiền cũng hụt dần, đến một lúc tiền hết, đất cũng không còn. Nông dân chả ra nông dân, dân phố thị cũng chẳng ra dân phố thị. Dở dở, ương ương, nghề nghiệp không có, học hành không tới. Thế là ... còn tệ hơn vợ thằng Đậu.

Tiền hết rồi, mà cái "thói hư tật xấu" của cái thời tiền trên trời rơi xuống vẫn còn. "Không có tiền thì đừng có chơi" (xin hát theo giai điệu của mấy xe kem - Không có tiền thì không có kem sẽ ép phê hơn). Mà không chơi thì nó ngứa ngáy. Thế là một tất yếu sẽ đến: làm bậy!

Giàu lên từ chứng khoán:

Giai đoạn đầu, khi Việt Nam bắt đầu hình thành thị trường chứng khoán. Phải công nhận, bà con lúc đó "trúng mánh" đậm. Có người chỉ trong một thời gian ngắn đã có xe hơi, nhà lầu. Tiền vào quá nhanh, còn hơn "quân Nguyên", nên mạnh tay hơn trong những khoản chi cho việc "xả xì choét". Bắt đầu tút tát lại hình thức cho nó hợp thời, bắt đầu có những thói quen mới như đi bar, vũ trường, ăn sáng uống cà phê ở các tiệm sang trọng.

Tất nhiên, là vẫn tiếp tục đầu tư vào chứng khoán. Tuy nhiên, đâu phải ai cũng được học hành, ai cũng có kiến thức về cái nghề chơi chứng khoán này đâu. Chơi theo cảm tính, chơi theo người ta. Chơi lâu cũng rút ra một số kinh nghiệm, nhưng chỉ là kinh nghiệm hàng chợ. Thấy lợi nhiều, nên đổ vào nhiều. Có khi còn vay mượn thêm để đổ vào. Ăn cho đậm mà.

Khi chứng khoán đảo chiều, cái chỉ số in-đéc gì đó tụt, ba cái đang xanh lên bỗng dưng đỏ xuống không dừng thì xem như "từa lưa hột dưa" ngay. Bán lại thì chẳng ai mua, tiền vay đến hạn phải trả. Đành bấm bụng cầm cố những gì tậu được từ chứng khoán để trả về cho chứng khoán. (Lấy cái ý của câu Cái gì của Caesar thì trả về cho Caesar).

Nhè nhẹ thì xem đó là một bài học. Nằng nặng thì chuyển khẩu về Biên Hòa hay Bình Hưng Hòa (cái gì cũng hòa).

Giàu lên từ "lợi thế cá nhân":

Xài văn chương chút đỉnh, chứ "lợi thế cá nhân" có nghĩa như ông Tư miệt vườn nói thì nôm na là "có chức có quyền." Đó là chưa kể tới "lợi ích từ gia đình, dòng họ" nữa đó.

Mà mấy cái này thì ... nó thuộc "lĩnh vực vô cùng tế nhị", nên không nói ra thì cũng biết. Bởi vậy Mèo Mập tui khỏi nói hén.

Chỉ nói thêm rằng, vì đây là thứ mà người có cái "lợi thế" đó mặc nhiên xem là cái mà mình được hưởng, nên vô tư sử dụng. Bởi vì đã là mặc nhiên, nên vẫn có hoài khi nào cái "lợi thế" đó vẫn còn.

Giàu lên từ "kinh doanh không minh bạch":

Nếu nói là "kinh doanh bất chính" thì nghe nó "nặng nề" quá, Mèo Mập tui xài "kinh doanh không minh bạch" cho nó sang.

Nhóm này thì đầy. Người ta nhìn thì biết chắc là thế, nhưng không có "cơ sở" để "xác minh". Mèo Mập tui nhận định theo cảm tính cá nhân thì nhóm này là nhóm "ăn chơi" dữ dằn nhất. Thu lợi khủng, chơi cũng khủng là điều hiển nhiên.

Có thể còn nhiều nhóm nhà giàu khác mà Mèo Mập tui chưa đủ "chình độ" để thống kê, nhưng bấy nhiêu thôi thì cũng cho thấy rằng "người mình đâu có nghèo"? Vậy mà sao mấy trự ngoại quốc vẫn cứ xem nước mình là nước đang phát triển? Nếu đang phát triển thì làm sao mà nhiều "đại gia" đến thế? :D

Những người này hầu hết là những người sử dụng đồng tiền "hiệu quả" nhất. Cứ đọc báo, nghe tin hàng ngày thì biết cái "hiệu quả" nó ra sao, cái "kết quả" nó thế nào, và cái "hậu quả" thì ai sẽ được hưởng?

Thôi mệt quá. Dừng.


Nghề làm "sóp-wơ"

Ai cũng nghĩ, dân sóp-wơ rất chi là oách, là ngon cơm. Thế nhưng, "có nằm trong chăn mới biết chăn có rận". Chua lắm bà con ơi.

Để hình thành nên cái mác dân sóp-wơ, phải qua từng "công đoạn" sau:

Đi học:

Bất học bất tri lý, không học thì làm sao mà biết lý lẽ, lý thuyết và ... lý do tại sao lại phải đi học?

Bỏ ra vài năm trời miệt mài, trả nợ lên trả nợ xuống. Lụm được cái bằng, mừng húm. Mừng chưa lâu thì bắt đầu hành trình tìm công ăn việc làm. Nếu chú nào kha khá, nhanh nhẹn, trong khi học đã kiếm kèo làm thêm, hoặc chấp nhận làm tà lọt cho một công ty nào đó thì cơ hội có ngay việc làm sau khi ra trường sẽ tốt hơn. Chứ chỉ cầm cái bằng đi vòng vòng thì bèo bèo cũng phải cả năm mướt mồ hôi, tốn biết bao bộ hồ sơ.

Đi tìm việc:
"Trong vạn người có mấy người hên?" Chỉ khi nào là sinh viên xuất sắc, hay tàn tàn cũng thuộc loại giỏi thì mới có cơ may được mấy công ty lớn lụm ngay theo kiểu mua lúa non. Chứ cỡ khá trở xuống thì hành trình tìm việc là một nhiêu khê.

Kinh nghiệm đàn anh đi trước là làm sẵn vài bộ hồ sơ xin việc để có thể quăng cho vài nơi. Mà cũng nói trước là, khi người ta nhìn vào hồ sơ cái đoạn kinh nghiệm là bằng 0 hoặc chưa thì chắc chắn tới 98% (chừa 2% để mà hy vọng) là hồ sơ gửi đi cho vui thôi. 2% còn lại trong trường hợp cho những nơi nhận để đào tạo từ đầu theo định hướng của họ. Nhưng mà hy vọng cũng là hy vọng.

Phỏng vấn:
Rồi cũng đến lúc có giấy mời hoặc điện thoại mời phỏng vấn. Kinh nghiệm phỏng vấn vài lần thì còn bình tĩnh, chứ mới lần đầu, mặt em nào em đó cứ đơ đơ vì lo lắng, hồi hộp.

Nếu nơi phỏng vấn chỉ có một người thì còn đỡ, chứ nếu mở cửa ra thấy như là ra sân khấu À-mế-ri-cần Ai-đồ thì bảo đảm em đó thân thì đứng lại mà hồn phách thì đã muốn trở lui rồi.

Cái khúc này là tùy thuộc bản lĩnh của từng em. Nó cũng còn tùy thuộc vào nhiều yếu tố khác: may mắn, sự trung thực, sự cầu tiến, ...

Đến cái khúc quan trọng, nếu người ta hỏi một câu đại loại là "chừng nào bạn có thể đi làm được" thì chắc chắn bạn đã "đậu" rồi đó. Còn nếu họ nói là "Cảm ơn bạn, bạn hãy về và chờ chúng tôi thông báo", thì yên tâm chờ phỏng vấn chỗ khác đi nhé!

Đi làm:
May mắn thì được làm đúng nghề được học. Như vậy thì mới có cơ hội thăng tiến, thu thập thêm kinh nghiệm. Chứ mà khác nghề thì coi như phí tiền phí sức cho mấy năm trời đi học.

Dân sóp-wơ mà vào làm heo-đét, súp-pọt, suốt ngày đi cài Windows, Office, ..., thay RAM, sửa chuột là coi như tiêu. Bởi vậy, dù dạ dày có đòi hỏi thì cũng phải giữ thể diện của dân sóp-wơ: Kiên quyết không nhận công việc này. Còn nếu không thể thoát được "tiếng gọi nơi bao tử" thì chịu, tự mình chọn tự mình nhận.

Đi làm đúng nghề thì sướng, nhưng mà sẽ bị choáng ngay từ đầu liền. Nếu vào một công ty phần mềm chuyên nghiệp, thì sẽ thấy cái sự học của mình ở trường chỉ là con số 0 to tướng.

Người ta có hẳn một quy trình để triển khai một dự án, có lớp lang, người nào việc nấy. Mà khi học, đa số chỉ làm có mỗi việc tương đối thuần thục, đó là coding.

Mà coding chỉ là một khâu trong quy trình. Khâu này là khâu "buồn chán" nhất trong tất cả các khâu. Mà tiền lương của khâu này là "yếu hơn" những khâu khác. Làm thì cực, nhiều khi phải làm ngoài giờ. Làm không kịp còn bị hối từ các khâu khác (để bảo đảm tiến độ mờ)... Ôi quả là "buồn chán".

Còn ở mấy công ty nhỏ thì một tên có thể làm 2, 3 khâu. Nếu mà thiếu người, họ kêu mình làm B.A là coi như đuối như con cá chuối liền. Làm B.A là phải có kiến thức về kinh tế, có kinh nghiệm và nhất là phải được học qua cái món này. Ở trong trường, món này hầu như không được dạy, mà nếu có dạy thì cũng chỉ ở dạng "cưỡi ngựa xem hoa". Thà làm BA sướng hơn! :D

Đó là chưa kể ma cũ bắt nạt ma mới. Chưa kể nếu ở chỗ làm không có chế độ tốt để nhân viên được nâng cao tay nghề thì không ngóc đầu lên nổi. Sinh ra chán.

Tất nhiên, mấy cái này thì nghề nào cũng gặp, nhưng với cái nghề sóp-wơ thì nó nhiều hơn. Làm cái nghề này chừng 3 năm thôi thì ai chưa đeo kính cận sẽ đeo kính cận; ai đã đeo rồi thì đổi cái khác cao độ hơn.

Cuộc đời là bể khổ, cuộc đời của thằng sóp-wơ là đại dương khổ. Có ai biết đâu, bởi ra đường khi ai đó nghe là làm nghề này đề tỏ ra "kính nể" và "ganh tỵ", ở nhà thì ông bô bà bô "tự hào hễn" đi khoe khắp bàn dân thiên hạ.

Nói túm lại, nếu muốn giàu đừng làm sóp-wơ!!!