Ở đây, tôi không nói đến tầng lớp "nhà giàu nòi", "nhà giàu gốc", bởi vì họ là những người thuộc "có nhiều tiền mà biết xài tiền". Tôi muốn nói đến tầng lớp "nhà giàu mới nổi".
Cái tầng lớp này được hiểu là được hình thành từ những "biến cố" mang tính "thời cơ" của xã hội:
Giàu lên từ việc đô thị hóa:
Để đô thị hóa thì phải có đất. Thế là phải tiến về nông thôn hay ngoại ô. Mà ở các vùng này, đất đai bao la, mỗi gia đình có thể sở hữu bèo bèo thì vài công đất (một công tương đương 1.000 m2), kha khá thì cũng phải vài mẫu (mẫu = 1 ha), tùy thuộc vào khả năng khai phá, khẩn hoang. Bao lâu bán mặt cho đất, bán lưng cho trời, trời đất thương thì cũng cho ít của ăn của để, nhưng hổng có giàu. Bỗng dưng có người đem tiền tỷ đến để đổi miếng đất mà có cật lực cả năm cũng không bằng. Người lớn thì còn lần khân, nhưng đám trẻ thì hào hứng lắm. Lời ra tiếng vào, thế là người lớn chặc lưỡi giao đất lụm tiền.
Tự dưng có một vài tỷ trong tay, cá biệt có nhà có thể hơn chục tỷ thì phải tiêu sao đây? Bao năm vất vả, việc trước tiên khi có tiền là phải bù đắp lại cái vất vả đã qua. Thế là "Hai Lúa đi shopping", sắm tivi, dàn karaoke để nghêu ngao hát cho xóm làng thấy cái giàu của mình; lụm cho mỗi đứa con một con xe hai bánh đời mới xịn để chúng nó xịt khói chơi.
Thời đại thông tin phát triển, bao nhiêu thứ hầm bà lằng xắng cấu, tin tốt có, tin xấu có tràn lan trên báo, đài, in-tẹc-nét. Trong đó, góp phần đáng kể là những cảnh ăn chơi xành điệu của các bộ phim Hàn, phim Việt nhái Hàn. Vậy là tiện còn tiền, sao lại không thử?
Rồi nữa, lúc còn "cơ hàn", cờ bạc đề đóm dạng cò con, bây giờ rủng rỉnh thì chơi dữ hơn chút.
Hầu như ít ai nghĩ đến dùng số tiền có được từ đất để mà làm ăn, đầu tư sinh lời. Tiền cũng hụt dần, đến một lúc tiền hết, đất cũng không còn. Nông dân chả ra nông dân, dân phố thị cũng chẳng ra dân phố thị. Dở dở, ương ương, nghề nghiệp không có, học hành không tới. Thế là ... còn tệ hơn vợ thằng Đậu.
Tiền hết rồi, mà cái "thói hư tật xấu" của cái thời tiền trên trời rơi xuống vẫn còn. "Không có tiền thì đừng có chơi" (xin hát theo giai điệu của mấy xe kem - Không có tiền thì không có kem sẽ ép phê hơn). Mà không chơi thì nó ngứa ngáy. Thế là một tất yếu sẽ đến: làm bậy!
Giàu lên từ chứng khoán:
Giai đoạn đầu, khi Việt Nam bắt đầu hình thành thị trường chứng khoán. Phải công nhận, bà con lúc đó "trúng mánh" đậm. Có người chỉ trong một thời gian ngắn đã có xe hơi, nhà lầu. Tiền vào quá nhanh, còn hơn "quân Nguyên", nên mạnh tay hơn trong những khoản chi cho việc "xả xì choét". Bắt đầu tút tát lại hình thức cho nó hợp thời, bắt đầu có những thói quen mới như đi bar, vũ trường, ăn sáng uống cà phê ở các tiệm sang trọng.
Tất nhiên, là vẫn tiếp tục đầu tư vào chứng khoán. Tuy nhiên, đâu phải ai cũng được học hành, ai cũng có kiến thức về cái nghề chơi chứng khoán này đâu. Chơi theo cảm tính, chơi theo người ta. Chơi lâu cũng rút ra một số kinh nghiệm, nhưng chỉ là kinh nghiệm hàng chợ. Thấy lợi nhiều, nên đổ vào nhiều. Có khi còn vay mượn thêm để đổ vào. Ăn cho đậm mà.
Khi chứng khoán đảo chiều, cái chỉ số in-đéc gì đó tụt, ba cái đang xanh lên bỗng dưng đỏ xuống không dừng thì xem như "từa lưa hột dưa" ngay. Bán lại thì chẳng ai mua, tiền vay đến hạn phải trả. Đành bấm bụng cầm cố những gì tậu được từ chứng khoán để trả về cho chứng khoán. (Lấy cái ý của câu Cái gì của Caesar thì trả về cho Caesar).
Nhè nhẹ thì xem đó là một bài học. Nằng nặng thì chuyển khẩu về Biên Hòa hay Bình Hưng Hòa (cái gì cũng hòa).
Giàu lên từ "lợi thế cá nhân":
Xài văn chương chút đỉnh, chứ "lợi thế cá nhân" có nghĩa như ông Tư miệt vườn nói thì nôm na là "có chức có quyền." Đó là chưa kể tới "lợi ích từ gia đình, dòng họ" nữa đó.
Mà mấy cái này thì ... nó thuộc "lĩnh vực vô cùng tế nhị", nên không nói ra thì cũng biết. Bởi vậy Mèo Mập tui khỏi nói hén.
Chỉ nói thêm rằng, vì đây là thứ mà người có cái "lợi thế" đó mặc nhiên xem là cái mà mình được hưởng, nên vô tư sử dụng. Bởi vì đã là mặc nhiên, nên vẫn có hoài khi nào cái "lợi thế" đó vẫn còn.
Giàu lên từ "kinh doanh không minh bạch":
Nếu nói là "kinh doanh bất chính" thì nghe nó "nặng nề" quá, Mèo Mập tui xài "kinh doanh không minh bạch" cho nó sang.
Nhóm này thì đầy. Người ta nhìn thì biết chắc là thế, nhưng không có "cơ sở" để "xác minh". Mèo Mập tui nhận định theo cảm tính cá nhân thì nhóm này là nhóm "ăn chơi" dữ dằn nhất. Thu lợi khủng, chơi cũng khủng là điều hiển nhiên.
Có thể còn nhiều nhóm nhà giàu khác mà Mèo Mập tui chưa đủ "chình độ" để thống kê, nhưng bấy nhiêu thôi thì cũng cho thấy rằng "người mình đâu có nghèo"? Vậy mà sao mấy trự ngoại quốc vẫn cứ xem nước mình là nước đang phát triển? Nếu đang phát triển thì làm sao mà nhiều "đại gia" đến thế? :D
Những người này hầu hết là những người sử dụng đồng tiền "hiệu quả" nhất. Cứ đọc báo, nghe tin hàng ngày thì biết cái "hiệu quả" nó ra sao, cái "kết quả" nó thế nào, và cái "hậu quả" thì ai sẽ được hưởng?
Thôi mệt quá. Dừng.
When you talk, you are only repeating what you already know. But if you listen, you may learn something new. (Dalai Lama)
Thứ Năm, 14 tháng 6, 2012
Nghề làm "sóp-wơ"
Ai cũng nghĩ, dân sóp-wơ rất chi là oách, là ngon cơm. Thế nhưng, "có nằm trong chăn mới biết chăn có rận". Chua lắm bà con ơi.
Để hình thành nên cái mác dân sóp-wơ, phải qua từng "công đoạn" sau:
Đi học:
Bất học bất tri lý, không học thì làm sao mà biết lý lẽ, lý thuyết và ... lý do tại sao lại phải đi học?
Bỏ ra vài năm trời miệt mài, trả nợ lên trả nợ xuống. Lụm được cái bằng, mừng húm. Mừng chưa lâu thì bắt đầu hành trình tìm công ăn việc làm. Nếu chú nào kha khá, nhanh nhẹn, trong khi học đã kiếm kèo làm thêm, hoặc chấp nhận làm tà lọt cho một công ty nào đó thì cơ hội có ngay việc làm sau khi ra trường sẽ tốt hơn. Chứ chỉ cầm cái bằng đi vòng vòng thì bèo bèo cũng phải cả năm mướt mồ hôi, tốn biết bao bộ hồ sơ.
Đi tìm việc:
"Trong vạn người có mấy người hên?" Chỉ khi nào là sinh viên xuất sắc, hay tàn tàn cũng thuộc loại giỏi thì mới có cơ may được mấy công ty lớn lụm ngay theo kiểu mua lúa non. Chứ cỡ khá trở xuống thì hành trình tìm việc là một nhiêu khê.
Kinh nghiệm đàn anh đi trước là làm sẵn vài bộ hồ sơ xin việc để có thể quăng cho vài nơi. Mà cũng nói trước là, khi người ta nhìn vào hồ sơ cái đoạn kinh nghiệm là bằng 0 hoặc chưa thì chắc chắn tới 98% (chừa 2% để mà hy vọng) là hồ sơ gửi đi cho vui thôi. 2% còn lại trong trường hợp cho những nơi nhận để đào tạo từ đầu theo định hướng của họ. Nhưng mà hy vọng cũng là hy vọng.
Phỏng vấn:
Rồi cũng đến lúc có giấy mời hoặc điện thoại mời phỏng vấn. Kinh nghiệm phỏng vấn vài lần thì còn bình tĩnh, chứ mới lần đầu, mặt em nào em đó cứ đơ đơ vì lo lắng, hồi hộp.
Nếu nơi phỏng vấn chỉ có một người thì còn đỡ, chứ nếu mở cửa ra thấy như là ra sân khấu À-mế-ri-cần Ai-đồ thì bảo đảm em đó thân thì đứng lại mà hồn phách thì đã muốn trở lui rồi.
Cái khúc này là tùy thuộc bản lĩnh của từng em. Nó cũng còn tùy thuộc vào nhiều yếu tố khác: may mắn, sự trung thực, sự cầu tiến, ...
Đến cái khúc quan trọng, nếu người ta hỏi một câu đại loại là "chừng nào bạn có thể đi làm được" thì chắc chắn bạn đã "đậu" rồi đó. Còn nếu họ nói là "Cảm ơn bạn, bạn hãy về và chờ chúng tôi thông báo", thì yên tâm chờ phỏng vấn chỗ khác đi nhé!
Đi làm:
May mắn thì được làm đúng nghề được học. Như vậy thì mới có cơ hội thăng tiến, thu thập thêm kinh nghiệm. Chứ mà khác nghề thì coi như phí tiền phí sức cho mấy năm trời đi học.
Dân sóp-wơ mà vào làm heo-đét, súp-pọt, suốt ngày đi cài Windows, Office, ..., thay RAM, sửa chuột là coi như tiêu. Bởi vậy, dù dạ dày có đòi hỏi thì cũng phải giữ thể diện của dân sóp-wơ: Kiên quyết không nhận công việc này. Còn nếu không thể thoát được "tiếng gọi nơi bao tử" thì chịu, tự mình chọn tự mình nhận.
Đi làm đúng nghề thì sướng, nhưng mà sẽ bị choáng ngay từ đầu liền. Nếu vào một công ty phần mềm chuyên nghiệp, thì sẽ thấy cái sự học của mình ở trường chỉ là con số 0 to tướng.
Người ta có hẳn một quy trình để triển khai một dự án, có lớp lang, người nào việc nấy. Mà khi học, đa số chỉ làm có mỗi việc tương đối thuần thục, đó là coding.
Mà coding chỉ là một khâu trong quy trình. Khâu này là khâu "buồn chán" nhất trong tất cả các khâu. Mà tiền lương của khâu này là "yếu hơn" những khâu khác. Làm thì cực, nhiều khi phải làm ngoài giờ. Làm không kịp còn bị hối từ các khâu khác (để bảo đảm tiến độ mờ)... Ôi quả là "buồn chán".
Còn ở mấy công ty nhỏ thì một tên có thể làm 2, 3 khâu. Nếu mà thiếu người, họ kêu mình làm B.A là coi như đuối như con cá chuối liền. Làm B.A là phải có kiến thức về kinh tế, có kinh nghiệm và nhất là phải được học qua cái món này. Ở trong trường, món này hầu như không được dạy, mà nếu có dạy thì cũng chỉ ở dạng "cưỡi ngựa xem hoa". Thà làm BA sướng hơn! :D
Đó là chưa kể ma cũ bắt nạt ma mới. Chưa kể nếu ở chỗ làm không có chế độ tốt để nhân viên được nâng cao tay nghề thì không ngóc đầu lên nổi. Sinh ra chán.
Tất nhiên, mấy cái này thì nghề nào cũng gặp, nhưng với cái nghề sóp-wơ thì nó nhiều hơn. Làm cái nghề này chừng 3 năm thôi thì ai chưa đeo kính cận sẽ đeo kính cận; ai đã đeo rồi thì đổi cái khác cao độ hơn.
Cuộc đời là bể khổ, cuộc đời của thằng sóp-wơ là đại dương khổ. Có ai biết đâu, bởi ra đường khi ai đó nghe là làm nghề này đề tỏ ra "kính nể" và "ganh tỵ", ở nhà thì ông bô bà bô "tự hào hễn" đi khoe khắp bàn dân thiên hạ.
Nói túm lại, nếu muốn giàu đừng làm sóp-wơ!!!
Để hình thành nên cái mác dân sóp-wơ, phải qua từng "công đoạn" sau:
Đi học:
Bất học bất tri lý, không học thì làm sao mà biết lý lẽ, lý thuyết và ... lý do tại sao lại phải đi học?
Bỏ ra vài năm trời miệt mài, trả nợ lên trả nợ xuống. Lụm được cái bằng, mừng húm. Mừng chưa lâu thì bắt đầu hành trình tìm công ăn việc làm. Nếu chú nào kha khá, nhanh nhẹn, trong khi học đã kiếm kèo làm thêm, hoặc chấp nhận làm tà lọt cho một công ty nào đó thì cơ hội có ngay việc làm sau khi ra trường sẽ tốt hơn. Chứ chỉ cầm cái bằng đi vòng vòng thì bèo bèo cũng phải cả năm mướt mồ hôi, tốn biết bao bộ hồ sơ.
Đi tìm việc:
"Trong vạn người có mấy người hên?" Chỉ khi nào là sinh viên xuất sắc, hay tàn tàn cũng thuộc loại giỏi thì mới có cơ may được mấy công ty lớn lụm ngay theo kiểu mua lúa non. Chứ cỡ khá trở xuống thì hành trình tìm việc là một nhiêu khê.
Kinh nghiệm đàn anh đi trước là làm sẵn vài bộ hồ sơ xin việc để có thể quăng cho vài nơi. Mà cũng nói trước là, khi người ta nhìn vào hồ sơ cái đoạn kinh nghiệm là bằng 0 hoặc chưa thì chắc chắn tới 98% (chừa 2% để mà hy vọng) là hồ sơ gửi đi cho vui thôi. 2% còn lại trong trường hợp cho những nơi nhận để đào tạo từ đầu theo định hướng của họ. Nhưng mà hy vọng cũng là hy vọng.
Phỏng vấn:
Rồi cũng đến lúc có giấy mời hoặc điện thoại mời phỏng vấn. Kinh nghiệm phỏng vấn vài lần thì còn bình tĩnh, chứ mới lần đầu, mặt em nào em đó cứ đơ đơ vì lo lắng, hồi hộp.
Nếu nơi phỏng vấn chỉ có một người thì còn đỡ, chứ nếu mở cửa ra thấy như là ra sân khấu À-mế-ri-cần Ai-đồ thì bảo đảm em đó thân thì đứng lại mà hồn phách thì đã muốn trở lui rồi.
Cái khúc này là tùy thuộc bản lĩnh của từng em. Nó cũng còn tùy thuộc vào nhiều yếu tố khác: may mắn, sự trung thực, sự cầu tiến, ...
Đến cái khúc quan trọng, nếu người ta hỏi một câu đại loại là "chừng nào bạn có thể đi làm được" thì chắc chắn bạn đã "đậu" rồi đó. Còn nếu họ nói là "Cảm ơn bạn, bạn hãy về và chờ chúng tôi thông báo", thì yên tâm chờ phỏng vấn chỗ khác đi nhé!
Đi làm:
May mắn thì được làm đúng nghề được học. Như vậy thì mới có cơ hội thăng tiến, thu thập thêm kinh nghiệm. Chứ mà khác nghề thì coi như phí tiền phí sức cho mấy năm trời đi học.
Dân sóp-wơ mà vào làm heo-đét, súp-pọt, suốt ngày đi cài Windows, Office, ..., thay RAM, sửa chuột là coi như tiêu. Bởi vậy, dù dạ dày có đòi hỏi thì cũng phải giữ thể diện của dân sóp-wơ: Kiên quyết không nhận công việc này. Còn nếu không thể thoát được "tiếng gọi nơi bao tử" thì chịu, tự mình chọn tự mình nhận.
Đi làm đúng nghề thì sướng, nhưng mà sẽ bị choáng ngay từ đầu liền. Nếu vào một công ty phần mềm chuyên nghiệp, thì sẽ thấy cái sự học của mình ở trường chỉ là con số 0 to tướng.
Người ta có hẳn một quy trình để triển khai một dự án, có lớp lang, người nào việc nấy. Mà khi học, đa số chỉ làm có mỗi việc tương đối thuần thục, đó là coding.
Mà coding chỉ là một khâu trong quy trình. Khâu này là khâu "buồn chán" nhất trong tất cả các khâu. Mà tiền lương của khâu này là "yếu hơn" những khâu khác. Làm thì cực, nhiều khi phải làm ngoài giờ. Làm không kịp còn bị hối từ các khâu khác (để bảo đảm tiến độ mờ)... Ôi quả là "buồn chán".
Còn ở mấy công ty nhỏ thì một tên có thể làm 2, 3 khâu. Nếu mà thiếu người, họ kêu mình làm B.A là coi như đuối như con cá chuối liền. Làm B.A là phải có kiến thức về kinh tế, có kinh nghiệm và nhất là phải được học qua cái món này. Ở trong trường, món này hầu như không được dạy, mà nếu có dạy thì cũng chỉ ở dạng "cưỡi ngựa xem hoa". Thà làm BA sướng hơn! :D
Đó là chưa kể ma cũ bắt nạt ma mới. Chưa kể nếu ở chỗ làm không có chế độ tốt để nhân viên được nâng cao tay nghề thì không ngóc đầu lên nổi. Sinh ra chán.
Tất nhiên, mấy cái này thì nghề nào cũng gặp, nhưng với cái nghề sóp-wơ thì nó nhiều hơn. Làm cái nghề này chừng 3 năm thôi thì ai chưa đeo kính cận sẽ đeo kính cận; ai đã đeo rồi thì đổi cái khác cao độ hơn.
Cuộc đời là bể khổ, cuộc đời của thằng sóp-wơ là đại dương khổ. Có ai biết đâu, bởi ra đường khi ai đó nghe là làm nghề này đề tỏ ra "kính nể" và "ganh tỵ", ở nhà thì ông bô bà bô "tự hào hễn" đi khoe khắp bàn dân thiên hạ.
Nói túm lại, nếu muốn giàu đừng làm sóp-wơ!!!
Thứ Tư, 13 tháng 6, 2012
Đừng quá kỳ vọng vào ai đó hay điều gì đó
Nhân cái dzụ EURO 2012, Mèo Mập tui ăn theo một chiện. Chiện đó là cái chiện "khi chúng ta quá kỳ vọng vào một ai đó hay một điều gì đó". :D
Trước khi bắt đầu "công thành chiến", ai cũng đặt cửa cho các đại gia Tây Bán Nhà, Hà Lan. Ấy vậy mà khi vào trận, thì quả là thất vọng. Nhất là mấy chú màu da cam.
Xét theo cá nhân, thì mấy cu Rô Nán Đồ, cu Van Pớ Sì, cu Rốp Bèn, cu Ri Be Ry, ... được kỳ vọng sẽ là các "ngôi sao tỏa sáng". Sáng đâu chả thấy, chỉ thấy mờ căm.
Tức cười nhất là mấy ông "chiên gia bình lựng", lúc đầu thì đưa ra những nhận xét mang tính rất là bờ rồ, nhưng sau khi kết quả chẳng giống như những gì các ngài phán thì các ngài lại chuyển 180 độ ngay, cứ như là hệ PAL chuyển sang hệ SECAM dzậy. Các ngài phán: "Thấy chưa, tui nói đâu có sai." Mà hổng sai thiệt, vì mấy ổng nói nước đôi mờ. Nhưng mà có sao đâu, được "mời ăn, mời nói, được gói đem dzìa", ai có chửi thì đâu có nghe đâu mà sợ.
Từ cái dzụ đó, nghía qua thực tế cuộc sống, đừng nên show hand vào một cửa, vì nếu sự kỳ vọng lại trở thành nỗi thất vọng thì mệt lắm. Hụt hẫng, thẫn thờ, chán chường ngay thôi. Lúc nào cũng phải có "phương án B, C, D" và phải tỉnh táo thì nếu lỡ có bị thì nỗi thất vọng cũng chỉ nhẹ nhàng như gió thoảng.
Cũng như thay vì đặt cược 1 chai cho thằng Hà Lan, thì đặt cược 1 xị thôi. Nếu có thua thì chỉ tắc lưỡi mà rằng: "Mới mời bồ đi uống cà phê!"
Trước khi bắt đầu "công thành chiến", ai cũng đặt cửa cho các đại gia Tây Bán Nhà, Hà Lan. Ấy vậy mà khi vào trận, thì quả là thất vọng. Nhất là mấy chú màu da cam.
Xét theo cá nhân, thì mấy cu Rô Nán Đồ, cu Van Pớ Sì, cu Rốp Bèn, cu Ri Be Ry, ... được kỳ vọng sẽ là các "ngôi sao tỏa sáng". Sáng đâu chả thấy, chỉ thấy mờ căm.
Tức cười nhất là mấy ông "chiên gia bình lựng", lúc đầu thì đưa ra những nhận xét mang tính rất là bờ rồ, nhưng sau khi kết quả chẳng giống như những gì các ngài phán thì các ngài lại chuyển 180 độ ngay, cứ như là hệ PAL chuyển sang hệ SECAM dzậy. Các ngài phán: "Thấy chưa, tui nói đâu có sai." Mà hổng sai thiệt, vì mấy ổng nói nước đôi mờ. Nhưng mà có sao đâu, được "mời ăn, mời nói, được gói đem dzìa", ai có chửi thì đâu có nghe đâu mà sợ.
Từ cái dzụ đó, nghía qua thực tế cuộc sống, đừng nên show hand vào một cửa, vì nếu sự kỳ vọng lại trở thành nỗi thất vọng thì mệt lắm. Hụt hẫng, thẫn thờ, chán chường ngay thôi. Lúc nào cũng phải có "phương án B, C, D" và phải tỉnh táo thì nếu lỡ có bị thì nỗi thất vọng cũng chỉ nhẹ nhàng như gió thoảng.
Cũng như thay vì đặt cược 1 chai cho thằng Hà Lan, thì đặt cược 1 xị thôi. Nếu có thua thì chỉ tắc lưỡi mà rằng: "Mới mời bồ đi uống cà phê!"
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)