Thứ Năm, 9 tháng 8, 2012

Những điều nghe thấy mà ...

Hổm rày, không rảnh để lên đây tào lao chơi. Gặp lúc rổi rảnh, xem qua vài tin báo đài, thấy có mấy điều, lại nông nổi leo lên tám tiếc:

Chuyện thứ nhất: Cấm lưu hành xe gắn máy cũ

Mèo Mập tui ủng hộ cái vụ này, bởi các lẽ sau:

  • Cứ xài xe cũ thì làm sao người ta bán được xe mới? Bán không được thì thu nhập sẽ giảm, nền kinh tế sẽ đi xuống. Nhà nước sẽ thất thu thuế.
  • Xài xe cũ ngốn xăng nhiều, bởi lẽ xe cũ nó chế tạo theo công nghệ cũ. Thứ nữa, theo thời gian, máy móc rệu rã, ăn xăng nhiều hơn. Mà xăng cộ lúc này nó thích leo lên mà hổng chịu trèo xuống !!!
  • Xe cũ chạy phun khói bụi nhiều, gây ô nhiễm môi trường.

Nói chung là xe cũ cần phải cấm lưu hành.

Tuy nhiên, Mèo Mập tui còn lấn cấn vài điều:
  • Xe cũ được định nghĩa "chuẩn" như thế nào? Theo thời gian sử dụng, theo đời, theo hình dáng, ...? Phải có một cái chuẩn để người ta căn cứ vào đó mà thi hành chứ? Nếu không mắc công cảnh sát giao thông ngoắc vào phạt lại phải cãi lộn về ba cái vụ "xe của ông là xe cũ, xe của tui không cũ" không có hồi kết.
  • Với người thu nhập thấp, mua xe mới là cả một vấn đề, trong khi giao thông công cộng của thành phố chưa đáp ứng đủ nhu cầu đi lại của người dân. Leo lên xe bus ngồi để đi làm mà bị dính cái vụ kẹt xe thì bị sếp "sốp" cho là cái chắc. Một lần còn tha thứ, chứ vài lần là kể như ... xong. Hoặc chỗ trạm dừng xe lại cách nơi làm chừng cây số hay hơn thì đàn ông con trai còn đỡ, chứ đàn bà con gái đi làm văn phòng, váy đồng phục dạng bó, mang guốc cao gót mà lội bộ chừng cây số thì ... ôi khổ thay cái kiếp đàn bà !!!

Là người dân, cần ủng hộ cái chính sách đúng của nhà nước, nhưng để người dân ủng hộ chính sách, thì mấy ông bộ, vụ, viện, sở cần phải đứng ở vị trí của người dân mà đánh giá cái "phát kiến" nó có khả thi hay không? Nó có hợp lòng dân không? Để "phát kiến" đó phát huy hiệu quả thì cần phải có những điều kiện cần gì, điều kiện đủ ra sao? Chứ đừng có cái kiểu "trà dư tửu hậu".

Chuyện thứ hai: Chỉ được phép bán thịt sau khi giết mổ trong vòng 8 giờ

Cái vụ này mới đầu nghe thấy cũng hay hay, nhưng sau đó thì thấy nó sao sao !!!
Thấy hay hay vì nó có vẻ "giữ gìn an toàn vệ sinh thực phẩm" cho người dân. Thấy sao sao vì:
  • Có quản được cái vụ 8 giờ không vậy? Mấy ông vệ sinh dịch tể nói 8 giờ, người bán nói mới có 6 giờ thì lấy gì chứng minh đây? Mà cái thịt 7 giờ với thịt 8 giờ làm cách nào để phân biệt? Thịt để 2 ngày còn biến hóa thành thịt mới vừa giết mổ xong nữa là...
  • Mèo Mập tui cũng có thời gian ở gần khu mổ thịt heo, nên cũng biết là khoảng 2-3 giờ sáng là họ "hành sự". Đến 4-5 giờ sáng là đem ra các chợ tiêu thụ. Lúc này, ít nhất thịt cũng đã qua 1-2 giờ sau giết mổ. Như vậy người bán phải tranh thủ bán sao cho đến 11 giờ trưa là phải xong. Mà đâu phải ai cũng có "giang buôn bán"? Ế ẩm là chuyện thường. Nhất là kinh tế lúc này đang giảm sút, thu nhập của người lao động bị hụt theo, thì lựa chọn đầu tiên của dân khi ra chợ là rau, củ, quả !!! Hoặc cũng chỉ 1-2 lạng thịt cho nó có "màu sắc" một chút mà thôi. Vậy, nếu thịt bán không hết sau cái "hạn 8 giờ vàng ngọc" đó thì sẽ xử lý như thế nào? Đem tiêu hủy à? Của đau con xót, "không bao vờ". Với lại, dân buôn bán hay lắm, sẽ dễ dàng "lách luật". Mấy ông ra quy định có quản nổi không đây?

Chuyện thứ ba: Mỗi 10 ngày giá xăng có thể tăng một lần, mỗi lần có thể đến 1.500 đồng/lít

Trời, chuyện này mới là chuyện "động trời" nè.
Theo như tin thì Bộ Tài Chính chuẩn bị sửa đổi Nghị định 84 của Chính phủ về kinh doanh xăng dầu. Theo đó, cứ mỗi chu kỳ 10 ngày, doanh nghiệp có thể tăng giá đến 1.500 đồng/lít đối với xăng RON 92 (xăng thông dụng hiện nay)!!!
Nhiên liệu tăng, dẫn đến mọi thứ chi phí đều tăng, trong khi thu nhập của người lao động rất "ổn định". Thế là "trăm dâu đổ đầu tằm". Bao nhiêu cái lỗ lã của các ông, các bà kinh doanh đều đổ lên người dân hết. Như vậy, vai trò của nhà nước ở đâu trong việc bảo vệ quyền lợi của người dân, nhất là người dân lao động đây ??? Cái khẩu hiệu: "Của nhân dân, vì dân phục vụ" liệu có còn đúng không ta?

Chuyện thứ tư: Việt Nam thuộc nhóm nước tham nhũng nghiêm trọng

Tổ chức Minh bạch quốc tế đánh giá Việt Nam mình nằm trong nhóm nước tham nhũng nghiêm trọng, với mức điểm 2,9 (dưới 3 là tham nhũng nghiêm trọng rồi). Nghiêm trọng hơn Singapore, Nhật bản, Trung quốc, Brunei, Indonesia, Malaysia, ...

Cái chuyện "nhiều tham nhũng" của Việt Nam mình thì đâu phải chuyện bây giờ, nhưng cái mà Mèo Mập tui thấy lo ngại nhất là theo đánh giá, trước đây tham những chỉ xuất hiện trong lĩnh vực kinh tế, thì nay nó lấn sang những lĩnh vực mang tính đạo dức: y tế, giáo dục, ...

Cái điệu này chắc sẽ có thêm một "ngạn ngữ" mới xuất hiện: Ra ngõ gặp tham nhũng !!!


Thứ Ba, 26 tháng 6, 2012

Đường lên đỉnh Olympia, leo lâu cũng mệt!

Mấy hôm nay bận rộn công việc, cộng với việc ngồi làm mấy bài "Sài gòn lang thang ký", nên hôm nay tiếp tục "lắm lời" một chút coi nó xôm tụ.

Nghe ba cái vụ lùm xùm trong buổi chung kết "Đường lên đỉnh Olympia" năm 2012 vừa rồi, Mèo Mập tui nghĩ thầm: Ui, chuyện này xưa rồi Diễm!

Tại sao lại xưa rồi Diễm, là bởi vì chuyện sai sót cũng có, mà chuyện "dàn xếp" cũng có là một trong những "kịch bản" viết sẵn hay vô tình của bất kỳ "chương trình thực tế" nào. Nếu không có "xì-căng-đan" thì làm sao câu được rating? Cái này là kỹ nghệ của "nhà đài" mờ.

Cái mắc mớ ở đây, nó là một "cuộc chơi trí tuệ", một cuộc chơi không được phép có sai sót. Thế mà vẫn có sai sót, dẫn đến người chiến thắng lại là một người khác.

Nhưng, leo lâu cũng mệt, mà đã mệt thì phải có sai lầm. Âu cũng là "số trời".

Thiệt tình mà nói, về kiến thức hay tính cách điềm đạm, bình tĩnh khi thi của em Thân Ngọc Tĩnh, Mèo Mập tui thích em này. Rồi lại thích và nể hơn khi em có những nhận xét thật sự "người lớn" về cái vụ lùm xùm của trận chung kết vừa qua. (http://docbao.vn/News.aspx?cid=29&id=141759&d=27062012)

Tôi tin là sau này em là một người thành đạt. Cuộc thi nào rồi cũng sẽ qua đi, vài năm sau, sợ ít ai còn nhớ tới chức "vô địch của năm 2012" tên gì nữa, nhưng cái mà các em nhận được từ cuộc thi, cái mà các em làm được sau đó mới là cái đáng nhớ.

Chúc "nhà vô địch trong tôi", em Thân Ngọc Tĩnh thành công trong học tập và trong cuộc sống tương lai.

Thứ Ba, 19 tháng 6, 2012

Hơn 2 thiên vé cử nhân, thạc sĩ bị tèo !!!

Xem bài báo nói về việc hơn 2.000 bằng cử nhân, thạc sĩ do một "ông" đại học lớn liên kết với những trường "quốc té" thuộc hàng mà nếu có hỏi sẽ nhận lại một câu hỏi: Who is it? hoặc Where is it? có khả năng không được công nhận!

Thế là tèo cho các vị cử, vị thạc trong số đó rồi.

Âu cũng là quy luật cung cầu thôi mờ. Anh có cần thì tui có cấp. Anh tiền ít mà đòi bằng "xịn" thì tui cũng sẽ ráng bùa cho anh.

Suốt ngày coi ba cái tin này thấy thiệt rầu. Rầu cho cái nền giáo dục của xứ mình. Trẻ thì quay cóp, quay cóp trở thành một công nghệ. Trước đây quay cóp chỉ có một phía - là học sinh, bây giờ nó thuộc hai chiều luôn - chiều kia là mấy ông mấy bà giám thị.

Già thì hợp thức hóa bằng cấp bằng cách tương tự như hơn 2.000 ông bà ở trên.

Sự gian dối đã trở nên phổ biến, có "lộ trình" hẳn hoi. Chả trách sao "đời lắm dối gian, bởi vì người nhiều gian dối."

Mai mốt, ông bà nào học hành nghiêm chỉnh, có in "các vi zít" thì nhớ để rõ ràng nơi học cho chắc ăn. Tỷ như, nếu học ở Harvard thì nhớ ghi là: Mr. Nguyễn Văn Tèo, B.A of Harvard, hay Ms. Lê Thị Mít, M.B.A of Harvard, chứ không người ta lại đánh đồng vào số đông ở trên thì nguy !!!

Thứ Năm, 14 tháng 6, 2012

Nhà giàu có biết xài tiền?

Ở đây, tôi không nói đến tầng lớp "nhà giàu nòi", "nhà giàu gốc", bởi vì họ là những người thuộc "có nhiều tiền mà biết xài tiền". Tôi muốn nói đến tầng lớp "nhà giàu mới nổi".

Cái tầng lớp này được hiểu là được hình thành từ những "biến cố" mang tính "thời cơ" của xã hội:

Giàu lên từ việc đô thị hóa: 

Để đô thị hóa thì phải có đất. Thế là phải tiến về nông thôn hay ngoại ô. Mà ở các vùng này, đất đai bao la, mỗi gia đình có thể sở hữu bèo bèo thì vài công đất (một công tương đương 1.000 m2), kha khá thì cũng phải vài mẫu (mẫu = 1 ha), tùy thuộc vào khả năng khai phá, khẩn hoang. Bao lâu bán mặt cho đất, bán lưng cho trời, trời đất thương thì cũng cho ít của ăn của để, nhưng hổng có giàu. Bỗng dưng có người đem tiền tỷ đến để đổi miếng đất mà có cật lực cả năm cũng không bằng. Người lớn thì còn lần khân, nhưng đám trẻ thì hào hứng lắm. Lời ra tiếng vào, thế là người lớn chặc lưỡi giao đất lụm tiền.

Tự dưng có một vài tỷ trong tay, cá biệt có nhà có thể hơn chục tỷ thì phải tiêu sao đây? Bao năm vất vả, việc trước tiên khi có tiền là phải bù đắp lại cái vất vả đã qua. Thế là "Hai Lúa đi shopping", sắm tivi, dàn karaoke để nghêu ngao hát cho xóm làng thấy cái giàu của mình; lụm cho mỗi đứa con một con xe hai bánh đời mới xịn để chúng nó xịt khói chơi.

Thời đại thông tin phát triển, bao nhiêu thứ hầm bà lằng xắng cấu, tin tốt có, tin xấu có tràn lan trên báo, đài, in-tẹc-nét. Trong đó, góp phần đáng kể là những cảnh ăn chơi xành điệu của các bộ phim Hàn, phim Việt nhái Hàn. Vậy là tiện còn tiền, sao lại không thử?

Rồi nữa, lúc còn "cơ hàn", cờ bạc đề đóm dạng cò con, bây giờ rủng rỉnh thì chơi dữ hơn chút.

Hầu như ít ai nghĩ đến dùng số tiền có được từ đất để mà làm ăn, đầu tư sinh lời. Tiền cũng hụt dần, đến một lúc tiền hết, đất cũng không còn. Nông dân chả ra nông dân, dân phố thị cũng chẳng ra dân phố thị. Dở dở, ương ương, nghề nghiệp không có, học hành không tới. Thế là ... còn tệ hơn vợ thằng Đậu.

Tiền hết rồi, mà cái "thói hư tật xấu" của cái thời tiền trên trời rơi xuống vẫn còn. "Không có tiền thì đừng có chơi" (xin hát theo giai điệu của mấy xe kem - Không có tiền thì không có kem sẽ ép phê hơn). Mà không chơi thì nó ngứa ngáy. Thế là một tất yếu sẽ đến: làm bậy!

Giàu lên từ chứng khoán:

Giai đoạn đầu, khi Việt Nam bắt đầu hình thành thị trường chứng khoán. Phải công nhận, bà con lúc đó "trúng mánh" đậm. Có người chỉ trong một thời gian ngắn đã có xe hơi, nhà lầu. Tiền vào quá nhanh, còn hơn "quân Nguyên", nên mạnh tay hơn trong những khoản chi cho việc "xả xì choét". Bắt đầu tút tát lại hình thức cho nó hợp thời, bắt đầu có những thói quen mới như đi bar, vũ trường, ăn sáng uống cà phê ở các tiệm sang trọng.

Tất nhiên, là vẫn tiếp tục đầu tư vào chứng khoán. Tuy nhiên, đâu phải ai cũng được học hành, ai cũng có kiến thức về cái nghề chơi chứng khoán này đâu. Chơi theo cảm tính, chơi theo người ta. Chơi lâu cũng rút ra một số kinh nghiệm, nhưng chỉ là kinh nghiệm hàng chợ. Thấy lợi nhiều, nên đổ vào nhiều. Có khi còn vay mượn thêm để đổ vào. Ăn cho đậm mà.

Khi chứng khoán đảo chiều, cái chỉ số in-đéc gì đó tụt, ba cái đang xanh lên bỗng dưng đỏ xuống không dừng thì xem như "từa lưa hột dưa" ngay. Bán lại thì chẳng ai mua, tiền vay đến hạn phải trả. Đành bấm bụng cầm cố những gì tậu được từ chứng khoán để trả về cho chứng khoán. (Lấy cái ý của câu Cái gì của Caesar thì trả về cho Caesar).

Nhè nhẹ thì xem đó là một bài học. Nằng nặng thì chuyển khẩu về Biên Hòa hay Bình Hưng Hòa (cái gì cũng hòa).

Giàu lên từ "lợi thế cá nhân":

Xài văn chương chút đỉnh, chứ "lợi thế cá nhân" có nghĩa như ông Tư miệt vườn nói thì nôm na là "có chức có quyền." Đó là chưa kể tới "lợi ích từ gia đình, dòng họ" nữa đó.

Mà mấy cái này thì ... nó thuộc "lĩnh vực vô cùng tế nhị", nên không nói ra thì cũng biết. Bởi vậy Mèo Mập tui khỏi nói hén.

Chỉ nói thêm rằng, vì đây là thứ mà người có cái "lợi thế" đó mặc nhiên xem là cái mà mình được hưởng, nên vô tư sử dụng. Bởi vì đã là mặc nhiên, nên vẫn có hoài khi nào cái "lợi thế" đó vẫn còn.

Giàu lên từ "kinh doanh không minh bạch":

Nếu nói là "kinh doanh bất chính" thì nghe nó "nặng nề" quá, Mèo Mập tui xài "kinh doanh không minh bạch" cho nó sang.

Nhóm này thì đầy. Người ta nhìn thì biết chắc là thế, nhưng không có "cơ sở" để "xác minh". Mèo Mập tui nhận định theo cảm tính cá nhân thì nhóm này là nhóm "ăn chơi" dữ dằn nhất. Thu lợi khủng, chơi cũng khủng là điều hiển nhiên.

Có thể còn nhiều nhóm nhà giàu khác mà Mèo Mập tui chưa đủ "chình độ" để thống kê, nhưng bấy nhiêu thôi thì cũng cho thấy rằng "người mình đâu có nghèo"? Vậy mà sao mấy trự ngoại quốc vẫn cứ xem nước mình là nước đang phát triển? Nếu đang phát triển thì làm sao mà nhiều "đại gia" đến thế? :D

Những người này hầu hết là những người sử dụng đồng tiền "hiệu quả" nhất. Cứ đọc báo, nghe tin hàng ngày thì biết cái "hiệu quả" nó ra sao, cái "kết quả" nó thế nào, và cái "hậu quả" thì ai sẽ được hưởng?

Thôi mệt quá. Dừng.


Nghề làm "sóp-wơ"

Ai cũng nghĩ, dân sóp-wơ rất chi là oách, là ngon cơm. Thế nhưng, "có nằm trong chăn mới biết chăn có rận". Chua lắm bà con ơi.

Để hình thành nên cái mác dân sóp-wơ, phải qua từng "công đoạn" sau:

Đi học:

Bất học bất tri lý, không học thì làm sao mà biết lý lẽ, lý thuyết và ... lý do tại sao lại phải đi học?

Bỏ ra vài năm trời miệt mài, trả nợ lên trả nợ xuống. Lụm được cái bằng, mừng húm. Mừng chưa lâu thì bắt đầu hành trình tìm công ăn việc làm. Nếu chú nào kha khá, nhanh nhẹn, trong khi học đã kiếm kèo làm thêm, hoặc chấp nhận làm tà lọt cho một công ty nào đó thì cơ hội có ngay việc làm sau khi ra trường sẽ tốt hơn. Chứ chỉ cầm cái bằng đi vòng vòng thì bèo bèo cũng phải cả năm mướt mồ hôi, tốn biết bao bộ hồ sơ.

Đi tìm việc:
"Trong vạn người có mấy người hên?" Chỉ khi nào là sinh viên xuất sắc, hay tàn tàn cũng thuộc loại giỏi thì mới có cơ may được mấy công ty lớn lụm ngay theo kiểu mua lúa non. Chứ cỡ khá trở xuống thì hành trình tìm việc là một nhiêu khê.

Kinh nghiệm đàn anh đi trước là làm sẵn vài bộ hồ sơ xin việc để có thể quăng cho vài nơi. Mà cũng nói trước là, khi người ta nhìn vào hồ sơ cái đoạn kinh nghiệm là bằng 0 hoặc chưa thì chắc chắn tới 98% (chừa 2% để mà hy vọng) là hồ sơ gửi đi cho vui thôi. 2% còn lại trong trường hợp cho những nơi nhận để đào tạo từ đầu theo định hướng của họ. Nhưng mà hy vọng cũng là hy vọng.

Phỏng vấn:
Rồi cũng đến lúc có giấy mời hoặc điện thoại mời phỏng vấn. Kinh nghiệm phỏng vấn vài lần thì còn bình tĩnh, chứ mới lần đầu, mặt em nào em đó cứ đơ đơ vì lo lắng, hồi hộp.

Nếu nơi phỏng vấn chỉ có một người thì còn đỡ, chứ nếu mở cửa ra thấy như là ra sân khấu À-mế-ri-cần Ai-đồ thì bảo đảm em đó thân thì đứng lại mà hồn phách thì đã muốn trở lui rồi.

Cái khúc này là tùy thuộc bản lĩnh của từng em. Nó cũng còn tùy thuộc vào nhiều yếu tố khác: may mắn, sự trung thực, sự cầu tiến, ...

Đến cái khúc quan trọng, nếu người ta hỏi một câu đại loại là "chừng nào bạn có thể đi làm được" thì chắc chắn bạn đã "đậu" rồi đó. Còn nếu họ nói là "Cảm ơn bạn, bạn hãy về và chờ chúng tôi thông báo", thì yên tâm chờ phỏng vấn chỗ khác đi nhé!

Đi làm:
May mắn thì được làm đúng nghề được học. Như vậy thì mới có cơ hội thăng tiến, thu thập thêm kinh nghiệm. Chứ mà khác nghề thì coi như phí tiền phí sức cho mấy năm trời đi học.

Dân sóp-wơ mà vào làm heo-đét, súp-pọt, suốt ngày đi cài Windows, Office, ..., thay RAM, sửa chuột là coi như tiêu. Bởi vậy, dù dạ dày có đòi hỏi thì cũng phải giữ thể diện của dân sóp-wơ: Kiên quyết không nhận công việc này. Còn nếu không thể thoát được "tiếng gọi nơi bao tử" thì chịu, tự mình chọn tự mình nhận.

Đi làm đúng nghề thì sướng, nhưng mà sẽ bị choáng ngay từ đầu liền. Nếu vào một công ty phần mềm chuyên nghiệp, thì sẽ thấy cái sự học của mình ở trường chỉ là con số 0 to tướng.

Người ta có hẳn một quy trình để triển khai một dự án, có lớp lang, người nào việc nấy. Mà khi học, đa số chỉ làm có mỗi việc tương đối thuần thục, đó là coding.

Mà coding chỉ là một khâu trong quy trình. Khâu này là khâu "buồn chán" nhất trong tất cả các khâu. Mà tiền lương của khâu này là "yếu hơn" những khâu khác. Làm thì cực, nhiều khi phải làm ngoài giờ. Làm không kịp còn bị hối từ các khâu khác (để bảo đảm tiến độ mờ)... Ôi quả là "buồn chán".

Còn ở mấy công ty nhỏ thì một tên có thể làm 2, 3 khâu. Nếu mà thiếu người, họ kêu mình làm B.A là coi như đuối như con cá chuối liền. Làm B.A là phải có kiến thức về kinh tế, có kinh nghiệm và nhất là phải được học qua cái món này. Ở trong trường, món này hầu như không được dạy, mà nếu có dạy thì cũng chỉ ở dạng "cưỡi ngựa xem hoa". Thà làm BA sướng hơn! :D

Đó là chưa kể ma cũ bắt nạt ma mới. Chưa kể nếu ở chỗ làm không có chế độ tốt để nhân viên được nâng cao tay nghề thì không ngóc đầu lên nổi. Sinh ra chán.

Tất nhiên, mấy cái này thì nghề nào cũng gặp, nhưng với cái nghề sóp-wơ thì nó nhiều hơn. Làm cái nghề này chừng 3 năm thôi thì ai chưa đeo kính cận sẽ đeo kính cận; ai đã đeo rồi thì đổi cái khác cao độ hơn.

Cuộc đời là bể khổ, cuộc đời của thằng sóp-wơ là đại dương khổ. Có ai biết đâu, bởi ra đường khi ai đó nghe là làm nghề này đề tỏ ra "kính nể" và "ganh tỵ", ở nhà thì ông bô bà bô "tự hào hễn" đi khoe khắp bàn dân thiên hạ.

Nói túm lại, nếu muốn giàu đừng làm sóp-wơ!!!






Thứ Tư, 13 tháng 6, 2012

Đừng quá kỳ vọng vào ai đó hay điều gì đó

Nhân cái dzụ EURO 2012, Mèo Mập tui ăn theo một chiện. Chiện đó là cái chiện "khi chúng ta quá kỳ vọng vào một ai đó hay một điều gì đó". :D

Trước khi bắt đầu "công thành chiến", ai cũng đặt cửa cho các đại gia Tây Bán Nhà, Hà Lan. Ấy vậy mà khi vào trận, thì quả là thất vọng. Nhất là mấy chú màu da cam.

Xét theo cá nhân, thì mấy cu Rô Nán Đồ, cu Van Pớ Sì, cu Rốp Bèn, cu Ri Be Ry, ... được kỳ vọng sẽ là các "ngôi sao tỏa sáng". Sáng đâu chả thấy, chỉ thấy mờ căm.

Tức cười nhất là mấy ông "chiên gia bình lựng", lúc đầu thì đưa ra những nhận xét mang tính rất là bờ rồ, nhưng sau khi kết quả chẳng giống như những gì các ngài phán thì các ngài lại chuyển 180 độ ngay, cứ như là hệ PAL chuyển sang hệ SECAM dzậy. Các ngài phán: "Thấy chưa, tui nói đâu có sai." Mà hổng sai thiệt, vì mấy ổng nói nước đôi mờ. Nhưng mà có sao đâu, được "mời ăn, mời nói, được gói đem dzìa", ai có chửi thì đâu có nghe đâu mà sợ.

Từ cái dzụ đó, nghía qua thực tế cuộc sống, đừng nên show hand vào một cửa, vì nếu sự kỳ vọng lại trở thành nỗi thất vọng thì mệt lắm. Hụt hẫng, thẫn thờ, chán chường ngay thôi. Lúc nào cũng phải có "phương án B, C, D" và phải tỉnh táo thì nếu lỡ có bị thì nỗi thất vọng cũng chỉ nhẹ nhàng như gió thoảng.

Cũng như thay vì đặt cược 1 chai cho thằng Hà Lan, thì đặt cược 1 xị thôi. Nếu có thua thì chỉ tắc lưỡi mà rằng: "Mới mời bồ đi uống cà phê!"

Thứ Ba, 5 tháng 6, 2012

Dim sum là một món ăn?

Mèo Mập tui vừa ghé qua trang báo điện tử của Tuổi Trẻ (tức là Tuổi Trẻ online đó), đọc cái bài "Thưởng thức dim sum tại khách sạn 5 sao với giá từ 48.000đ/phần".

Đọc cái đoạn này Mèo Mập tui thấy lạ: "Giờ đây những ai yêu thích dim sum (một trong những tuyệt phẩm của ẩm thực Trung Hoa)". Theo kiến thức hạn hẹp của Mèo Mập tui thì "dim sum" là âm phiên theo giọng đọc của từ "điểm tâm" tiếng Quảng Đông (đọc là tiểm xấm). Hồi nhỏ, má tui lâu lâu cuối tuần thường cho đi nhà hàng Đồng Khánh ăn "tiểm xấm". Ở đó, mình ngồi vào bàn, sẽ có phục vụ mang mấy cái xửng đựng các món ăn: há cảo, bánh chưng (của người Hoa), dầu-cháo-quẩy, ... Nóng có, nguội có. Ai thích ăn gì, gọi phục vụ lại, tự chọn món rồi "xực" thôi. Ăn nhiêu tính nhiêu. Má tui nói "tiểm xấm" có nghĩa là điểm tâm, tức là ăn lót dạ. "Tiểm xấm" có thể buổi sáng, xê xế, trước khi ngủ đều có thể "tiểm xấm". Nhưng má tui còn nói là ăn chút chút trước khi ngủ (sau bữa ăn tối) còn gọi là "xíu dịe".

Nếu như lời má tui nói (má tui là người Hoa chính hiệu nghen, gốc Quảng Đông) thì "tiểm xấm" là một tập hợp các món ăn lót dạ của người Hoa. Vì tính chất của món ăn và thời gian để ăn chúng đã quen thuộc đến nỗi người ta gọi "gộp" chúng lại là "tiểm xấm" hay dim sum gì đó.

Cái lạ của Mèo Mập tui là báo nói dim sum là một trong những tuyệt phẩm, như vậy sẽ ngộ nhận dim sum là một món ăn. Như vậy là hỏng rồi.

Ủa, mà hổng biết mình nói có đúng không ta? Ba cái vụ từ ngữ này mình hơi bị dở! Tự nhiên quăng ra, gặp cao nhân chắc chết! Kính thưa các cao nhân, nếu tại hạ có điều chi thất thố, mong các hạ chỉ giáo cho.

Chủ Nhật, 3 tháng 6, 2012

Con cháu chúng ta giỏi thật !!!

Năm nào cũng vậy, mùa thi nào cũng vậy. nó cũng rơi rồi mùa mưa.

Mà mưa bây giờ thì chỉ cần ông trời hắc hơi thôi (chưa cần cần tới hỉ mũi, chứ chưa nói tới ông trời chảy nước mắt) thì đường bộ được chuyển đổi công năng sang đường ... thủy. Bài này Mèo Mập tui hổng "còm pờ len" mấy ông giao thông, mà chỉ muốn "lung khởi" một chút để đi vào thân bài cho nó ngọt chút mà.

Hễ có đường thủy thì cái ghe, xuồng hay những dụng cụ nào có thể nổi để mà di chuyển được trên nước là sẽ được tận dụng triệt để. Ghe, xuồng thì đâu phải dễ kiếm? Nó cũng tốn kha khá tiền chớ bộ. Chỉ có cái rẻ nhất và dễ tìm nhất, đó là ... phao. Phao thường dùng bằng cách lấy cái ruột xe loại lớn, bơm căng hơi lên, thế là có thể an tâm "ngự" lên và bơi bơi, chèo chèo qua phố, "bắt cá giữa đường".

Do vậy, phao là một phương tiện di chuyển và mùa mưa thông dụng nhất, tiện lợi nhất. Từ đó, con cháu chúng ta đã liên hệ đến chuyện thi cử của chúng vào mùa thi. (Bởi mùa thi trung với mùa mưa mà!) Sử dụng một cách sáng tạo "kỹ thuật gian lận" bằng một công cụ anh em với chiếc phao ở trên, đó là ... phao thi.

Con cháu chúng ta đã biết kế thừa tinh thần sáng tạo, tinh thần chịu khó của những người đi trước. Chúng đã biến những mùa thi thành những mùa "bơi lội tung tăng", không còn căng thẳng như thời bọn già tui đi thi.

Và chúng đã làm cho biểu đổ tri thức của dân mình tương tự như đồ thị của y = -x (trong đó x thuộc 0 - vô cực). Trong lịch sử dân tộc, chưa có giai đoạn nào đạt được đồ thị "cực thẳng" đến thế!

Truyện cận tưởng: (người ta có viễn tưởng, mình có cận tưởng)

Một phái đoàn thế giới đi khảo sát trình độ của các cán bộ của các quốc gia trên thế giới. Sau khi khảo sát xong, họ làm bản báo cáo, trong đó có đoạn: "... Khi khảo sát ở một quốc gia Đông Nam Á, nằm ngay bờ biển Đông, tất cả cán bộ đều có bằng hẳn hoi. Nhưng bằng này rất lạ vì chúng tôi không thấy ở nơi nào cấp. Đó là ... BẰNG LÒNG. Với bằng này, một cán bộ có thể điều chuyển từ nơi này sang nơi khác mà không gặp phải phiền toái."

Trong một đoạn khác:" ... Hiệu quả của việc sử dụng BẰNG LÒNG như đã nói ở trên là, anh (hoặc cô) ta có quyền phản bác, từ chối cử nhân, thạc sĩ, tiến sĩ, thậm chí giáo sư nữa. Quả là khâm phục."

Ôi, vì đâu nên nỗi !!!





Thứ Sáu, 1 tháng 6, 2012

Đan Mạch dừng 3 dự án ODA - Chuyện có gì mà ầm ĩ?

Chuyện không có gì mà ầm ĩ bởi vì những "động tác dừng" này của các tổ chức viện trợ đã thực hiện từ lâu rồi, không ít đâu. Tuy nhiên, đây là cái vụ "ầm ĩ" đầu tiên của cái vấn đề này mà thôi.

Những vụ trước, tại sao không bung ra là bởi nhà ta cũng thấy xấu hổ, xin họ đừng công bố công khai nguyên nhân dừng. Bởi vậy, chúng sẽ từ từ được giải quyết êm ái.

Chỉ tại bởi "người bạn Đan Mạch" quý mến rất là thẳng thắn nên công khai trên báo chí, thế là các anh nhà ta hết đỡ. Thế thôi.

Mấy đứa bạn thì nói làm nhục quốc thể. Tui thì nghĩ, bấy lâu nay liệu ta có còn quốc thể không để mà còn nhục?

Mới cập nhật thêm ngày 03/06/2012:

Ngoài những dấu hiệu sai phạm trong 4 dự án mà Đan Mạch đã dừng 3 thì Mèo Mập tui "ấn tượng" cái khoản này:

Dự án P2-08-VIE: Biến đổi khí hậu và các hệ sinh thái vùng cửa sông Việt Nam
Học bổng dành cho con gái điều phối viên dự án do giám đốc dự án duyệt: 860 triệu VND ???

Cái này khoan tính đến mấy cái ý nghĩa khác, chỉ nội cái ý nghĩa "hối lộ" thì ở đây đã quá rõ. Hay nói cho nó văn chương thì đó gọi là "lại quả".

Ước gì con mình được như con của các anh ấy !!!

Thứ Năm, 31 tháng 5, 2012

Máu cũng có "hàng giả" !!!

Đã từng nghe đủ thứ hầm bà lằng hàng giả, thượng vàng hạ cám, cái gì mà bán chạy, bà con chuộng là có hàng giả ngay. Nhưng cái vụ máu giả vừa qua ở một bệnh viện ngoài kia thì quả là "độc đáo", "trên cả tuyệt vời" !!!

Chưa bao giờ cái góc "tối thui" của ngành y lại được "soi sáng" đến thế. Hổng biết cái bà "bác" đó có học trường y thiệt hông hay lại là đi mua bằng. Sở dĩ tui hỏi vậy vì, bất kỳ một sinh viên trường y nào cũng phải tuân theo lời thề Hypocrat. Đằng này đem máu thiệt đi pha loãng ra rồi bán cho người bệnh. Bán giá cao nữa chứ?

Chắc hổng dám bệnh quá!

Thứ Tư, 30 tháng 5, 2012

Cò nhà xác - chuyện xưa rồi Diễm

Mới đọc bài báo nói về cái vụ cò nhà xác, điển hình ở nhà xác bệnh viện Chợ Rẫy, mình phán ngay một câu: "Xưa rồi Diễm."

Cái vụ này có từ lâu rồi, không riêng gì Chợ Rẫy mà hầu như nhà xác bệnh viện nào cũng có mấy "con bọ rầy" này.

Nói chi đâu xa, cách đây mấy năm, thằng em vợ nó té lầu. Đưa vào Chợ Rẫy, nhưng không cứu được vì đã chết trước đó. Mấy ông công an phường có đến hỏi han (hỏi han mang tính nghiệp vụ chứ không phải thăm hỏi nghen), và thương tình chỉ bảo: "Người nhà nhanh chóng làm thủ tục cho nhận xác ngay trong phòng cấp cứu đi, chứ nếu không khi đưa qua nhà xác là nhiêu khê lắm à, tốn tiền lắm à." Công an mà còn biết vậy nữa?

Ấy vậy mà bà Phó Giám đốc Chợ Rẫy nói là "việc một số đối tượng ở ngoài câu kết với bảo vệ, quản lý nhà xác làm khó người dân nhằm mục đích lấy tiền thì bệnh viện ... chưa biết" ???!!! Và rồi hứa hẹn sẽ chấn chỉnh này nọ.

Ôi, có mà còn khuya, có mà đến Tết Công gô. Đơn giản theo cái "quy tắc ăn chia" rõ ràng: "Ông bà thì rờ rờ, nghe nghe, viết viết vài dòng kiếm ngày bạc triệu, thì cũng chừa cho tụi tui kiếm ít tiền còm để ăn cháo ... bào ngư chứ?". Cái câu này là nói dùm cho mấy "bác cò" nghen. Mà quả thật là vậy, vào bệnh viện là sẽ thấy có sự phân chia "khu vực và phạm vi" để có lợi. Theo từng thứ bậc, "giai cấp" đàng hoàng nghen.

Úi mà, mấy cái vụ bệnh viện này nói khi nào mà hết. Thôi đi ngủ cho nó lành.


Sản phụ đi sinh mà đột tử thì do đâu?

Ngồi đọc báo chơi, thấy trong năm nay, mới từ đầu năm đến giờ đã có khoảng 8 - 9 trường hợp sản phụ tử vong tại bệnh viện. Con số đó mới là con số được thống kê trên báo thôi nghen, còn có thể nhiều hơn không chừng.

Chưa đẻ, chờ đẻ chết. Đẻ rồi, cũng chết. Có khi chết cả mẹ lẫn còn. Tất cả những trường hợp đó đều được "quy về một mối": thuyên tắc ối. Mà nghe đâu, các "ông bà bác" (cái này không phải châm chọt nghen, ai đã từng ghé thăm bệnh viện sẽ nghe họ gọi các bác sĩ một cách "thân mật" - thay vì gọi là bác sĩ A, bác sĩ B thì gọi đơn giản là bác A, bác B. Hóa ra các ông bà đó trở thành bề trên của mình một cách hiển nhiên.) nói rằng cái chứng này rất hiếm xảy ra (hay nói theo ngôn ngữ "pha học" là tần suất rất thấp).

Tần suất rất thấp, nhưng mới có mấy tháng trời mà liên tiếp xảy ra thì hơi lạ. Cái cụm từ đó xảy ra nhiều quá, nên khi có một ca mới đây tử vong, thì nhận định là "thuyên tắc phổi". Cái gì cũng thuyên tắc ráo trọi.

Tuy nhiên, nói đi thì cũng nói lại, thế giới cũng đã khuyến cáo các trường hợp này ở các sản phụ chuẩn bị sinh. Khi sản phụ vào viện chờ "đi biển một mình", lúc đó đã "trao thân cho các hộ lý, y tá, bác sĩ". Nếu mà họ theo dõi, chăm sóc sản phụ tận tình thì khi xảy ra nguy cơ sẽ phát hiện sớm và có thể cấp cứu ngay. Mà ai đã từng vào thăm nuôi người nhà trong bệnh viện, hoặc đã từng là "con bệnh" thì biết cách "hành xử, đối đãi" của đội ngũ "lương y như kế mẫu" như thế nào rồi. Do vậy miễn bàn.

Nếu làm đúng theo y đức, thì khi sản phụ hoặc bệnh nhân có xảy ra tử vong đi chăng nữa thì người thân của họ cũng sẽ không trách cứ gì các "ông bà bác", mà có khi họ còn cảm ơn vì đã tân tình cứu chữa cho người thân của họ nữa.

Đằng này, vì "tai tiếng" của các "ông bà bác" quá nhiều, cho nên người nhà của người ta làm dữ cũng phải thôi.